Quy Vũ – PN 1

Edit: AiG

Beta: Hibi

Phiên ngoại 1

Gần một tháng nay đầu óc Từ Tễ Vũ vẫn chưa thể tỉnh táo được. Trần Bạc Cẩm cuối cùng đã nói hắn thích anh, chỉ vì một câu tỏ tình ấy của hắn mà anh ngày nào cũng mất hồn mất vía.

Anh cảm thấy như mình đang bị lạc trong mê cung vậy. Tiến lên thì sợ bị thương nhưng lùi lại thì sợ đánh mất. Vậy nên anh chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy sợi dây mà Trần Bạc Cẩm đã đưa cho, sợ một ngày nào đó nó không còn nữa.

Thật ra những hành động Trần Bạc Cẩm đã làm gần đây đều làm trái tim Từ Tễ Vũ dậy sóng. Hắn nói được làm được, chăm sóc Từ Tễ Vũ chu đáo vô cùng. Thỉnh thoảng anh cũng bị mê hoặc bởi những điều này, tb nếu cưới vợ thì chắc cũng sẽ cư xử thế này đi? Nhưng như vậy vẫn chưa đủ đâu.

Từ Tễ Vũ lăn qua lộn lại trên chiếc giường lớn trong phòng trọ. Trần Bạc Cẩm vừa mới tắm rửa xong đi chân trần ra ngoài, cơ thể vẫn nóng ngập hơi nước. Tóc của hắn ẩm ướt và tóc mái rủ xuống trán, Từ Tễ Vũ nhìn mà cảm giác mình sắp bị cái sự nóng bỏng này hun đến chết rồi.

“Sao anh chưa ngủ?”

Trần Bạc Cẩm để trần thân trên. Hắn xoa xoa mái tóc của Từ Tễ Vũ như cách âu yếm chú cún nhỏ.

Từ Tễ Vũ nâng cằm nhìn hắn rồi ngả người về phía trước như muốn cọ cọ thân nhiệt Trần Bạc Cẩm. hắn nương theo hành động của anh ôm người vào lòng. Vẫn chưa dừng lại ở đó, Từ Tễ Vũ nâng cổ lên thêm một chút rồi hôn hôn cằm Trần Bạc Cẩm. Hắn vừa dùng sữa tắm của anh để tắm rửa, nó có vị sữa. Giờ phút này mùi hương của hai người hòa quyện vào nhau, hài hòa lại thân mật, giống như bọn họ trời sinh đã thuộc về nhau vậy.

Một bàn tay không thành thật dần dần mò vào trong khăn tắm lỏng lẻo của Trần Bạc Cẩm. Mặt Từ Tễ Vũ đã đỏ lắm rồi nhưng vẫn tiếp tục động tác ấy. Trần Bạc Cẩm ngẩng đầu dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn anh rồi bảo rằng.

“Đừng có trêu em.” 

Tuy Trần Bạc Cẩm nói vậy nhưng lại dùng sức đem đối phương đè chặt xuống giường vội vã hôn. Trần Bạc Cẩm dường như đã dùng miệng chạm đến mọi chỗ trên người Từ Tễ Vũ.  bị hôn đến thở dốc rồi gắt gao ôm chặt cổ của Trần Bạc Cẩm, như đang sợ rằng chỉ giây sau đó thôi sẽ không thể thấy hắn được nữa.

Từ Tễ Vũ chưa bao giờ chủ động như vậy. Anh nâng người dâng lên đầu vú đã hơi cương, run rẩy tìm môi Trần Bạc Cẩm như người cá mắc cạn trên bờ. Mắt Trần Bạc Cẩm tối sầm lại một lần nữa từ phía sau ôm lấy anh. Hắn nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm vành tai Từ Tễ Vũ tạo nên tiếng nước ướt át. 

Từ Tễ Vũ có hơi chịu không nổi thân thể càng run rẩy mạnh hơn. Anh há miệng thở dốc vô thức vừa rên rỉ vừa nói.

“Đừng bỏ anh…”

Giọng nói vừa lạc điệu vừa xen lẫn tiếng khóc nức nở cho thấy người nói đang vô cùng bất an. Trần Bạc Cẩm dừng lại nhìn thật sâu vào Từ Tễ Vũ. Hắn nâng niu hai má của anh, cảm thấy trái tim mình đang bị một đống bông nhét đầy vừa đau lại vừa buồn.

“Sao anh lại buồn rồi?”

Bàn tay của Trần Bạc Cẩm dạo quanh vùng lưng Từ Tễ Vũ vuốt ve xương bướm của anh. Ánh mắt lấp đầy bởi tình dục, giống như một vòng xoáy vô cùng mê hoặc.

Từ Tễ Vũ nắm lấy tay của Trần Bạc Cẩm tỏ ý mình còn muốn tiếp tục. Dường như anh đang cố gắng nói điều gì đó. Trần Bạc Cẩm giữ chặt Từ Tễ Vũ đang làm loạn lên, ánh mắt không nghi ngờ gì nữa, thứ bên dưới của hắn vẫn đang dựng đứng cương phát đau. Nhưng trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải giải quyết, làm tình không thể quan trọng bằng việc này.

“Nói tiếp đi.”

Đôi mắt Từ Tễ Vũ ầng ậc nước nhìn vừa tủi thân vừa xinh đẹp. Trần Bạc Cẩm bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình gằn từng tiếng bảo.

“Anh vẫn nghĩ rằng em đến bên cạnh anh chỉ vì muốn quan hệ thể xác thôi sao?”

Trần Bạc Cẩm nghiêm túc hỏi. Từ Tễ Vũ mấp máy môi muốn nói nhưng lại thôi. Tuy anh im lặng nhưng trong lòng đang âm thầm chất vấn. Căn bản không phải không để ý. Anh đương nhiên có để tâm việc Trần Bạc Cẩm rốt cuộc yêu mình hơn hay thích cùng mình làm tình hơn. Khởi đầu mối quan hệ của họ chẳng có gì vẻ vang, vậy nên anh mới nghĩ có lẽ dưới mặt biển lặng lúc nào cũng chôn vùi quả bom có thể sẽ phát nổ chỉ trong một giây sau

“Anh không có…”

“Không.”

Trần Bạc Cẩm nhìn chằm chằm Từ Tễ Vũ một lần nữa dùng thanh âm trầm thấp khẳng định.

“Tất cả đều là em giả vờ.” Trần Bạc Cẩm hít sâu một hơi dường như đã hạ quyết tâm rất lớn để tiếp tục: “Em sợ anh biết em cũng thích anh thì sẽ rất mất mặt cho nên mới nói với anh vậy.”

Từ Tễ Vũ ngơ ngác nhìn Trần Bạc Cẩm lúng túng quay đầu đi, góc độ này làm anh có thể nhìn thấy được vành tai cùng vùng cổ đỏ rực của hắn.

“Vậy nên, chúng ta khi đó không cần phải chứng minh điều gì. Nếu anh vẫn không tin những gì em nói thì em cũng sẽ không ép buộc.”

Trần Bạc Cẩm nói năng rành mạch đến như vậy nhưng khi truyền vào tai Từ Tễ Vũ lại hóa thành một đống lộn xộn. Anh khó tin ngẩng đầu lộ ra lông mi còn hơi ướt.

“Anh…”

Muốn nói rồi lại thôi. Trần Bạc Cẩm cũng không cho anh cơ hội nói tiếp ôm anh lăn xuống giường lớn mềm mại. Hắn cầm chăn bông quấn anh và ôm chặt người nọ từ phía sau.

“Em ở trong mắt anh dâm đãng đến vậy sao?”

Hai má Từ Tễ Vũ ửng đỏ, vừa lắc lại vừa gật đầu. Anh cũng không rõ có phải Trần Bạc Cẩm đang tức giận không nên chỉ có thể chui vào chăn lộ ra một đôi mắt tròn xoe.

“Em mỗi lần tìm anh đều vì muốn làm loại chuyện này…”

Thật lâu sau Từ Tễ Vũ mới rầu rĩ bảo. Trần Bạc Cẩm nghe xong hơi sửng sốt rồi lập tức phản bác lại. “Không có.”

Lời này chả ai tin được đâu, bởi vì thứ đó của Trần Bạc Cẩm lúc này vẫn đang cứng rắn cọ vào vòng eo Từ Tễ Vũ nóng đến kinh người. Mặt Từ Tễ Vũ đỏ ửng, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

“Em còn bảo không có.”

Trần Bạc Cẩm ôm chưa được bao lâu Từ Tễ Vũ đã cựa quậy muốn thoát ra, lại bị hắn ôm cứng lại. Hô hấp Trần Bạc Cẩm dồn dập, Từ Tễ Vũ nghiêng đầu nhìn hắn phát hiện trên mặt hắn xuất hiện một biểu tình phức tạp mà anh chưa bao giờ thấy qua, nó mang theo nỗi hối hận, dục vọng cùng xấu hổ.

“Em không chỉ nghĩ tới chuyện làm tình đâu.” Trần Bạc Cẩm gục đầu xuống vai Từ Tễ Vũ. Anh có thể cảm nhận được những chiếc râu cứng lún phún trên cằm hắn. Trần Bạc Cẩm ồm ồm mở miệng như trẻ con không được ăn kẹo: “Chỉ là nếu chỉ hẹn gặp mặt anh thôi sẽ rất khó khăn.”

Khi nói ra những lời này Trần Bạc Cẩm thẳng thắn vô cùng. Từ Tễ Vũ nghe xong chỉ cảm thấy trái tim như đang được ngâm trước nước ấm. Cảm xúc trong lòng dâng cao, anh quay đầu hôn một cái lên chóp mũi của Trần Bạc Cẩm như phần thưởng. Chóp mũi Trần Bạc Cẩm có một nốt ruồi nho nhỏ, mỗi lần hôn chỗ đó anh đều cảm tưởng như tình yêu nồng nàn của anh đều sẽ qua nốt ruồi ấy truyền tới tim hắn.

Mà hiện tại, anh không cần phải kiêng dè việc hôn Trần Bạc Cẩm nữa. Từ mi tâm cho đến chóp mũi, người đàn ông này toàn bộ đều thuộc về anh, từ nay về sau mãi là như thế.

Có lẽ không còn gì hạnh phúc hơn chuyện này nữa. Ánh mắt của đối phương cũng đang nhìn thẳng về phía mình, đong đầy tình yêu.

Từ Tễ Vũ an tâm nép vào ngực của Trần Bạc Cẩm. Trước khi anh chìm vào giấc ngủ, Từ Tễ Vũ cảm giác được Trần Bạc Cẩm cầm tay mình đan chặt với tay hắn, anh mơ mơ màng màng vùi đầu vào lòng Trần Bạc Cẩm. Thì ra đây chính là niềm vui khi được hát, người anh yêu nhất, chính là em.

2 bình luận về “Quy Vũ – PN 1

Bình luận về bài viết này